.
.
.
Chương 2
Part 1
.
Jaejoong không thể vội tới nhà tôi làm cơm trưa, nhưng là, sau đó bắt đầu từ giữa tháng chín, mỗi tối Thứ bảy cậu sẽ đến nhà tôi qua đêm. Mẹ tôi đã đáp ứng trước rồi, khi ba Jaejoong hỏi ý kiến tôi, tôi lập tức đồng ý, không biết vì cái gì, tôi cảm thấy được mình và Jaejoong rất hợp nhau. Cứ như vậy, bắt đầu từ giữa tháng chín, mỗi chiều Thứ bảy khoảng năm giờ, cậu đến nhà tôi, sau đó chúng tôi tán gẫu ngày hôm sau làm gì hoặc là chơi cái gì đó một chút, nhưng thường xuyên hơn là cậu đi tắm rồi bắt đầu liều mạng làm bài tập về nhà còn tôi xem phim ở bên cạnh, chờ ba mẹ tôi đi làm về chúng tôi liền ăn cơm chiều, sau đó tôi phụ đạo tiếng Anh cho cậu, thẳng đến hơn mười một giờ mười hai giờ đêm, chúng tôi mới tắm rửa đi ngủ.
Kim Jaejoong đúng thật là đứa nhỏ hiểu chuyện, cậu sẽ nấu cơm, ăn cơm chiều xong còn có thể phụ giúp thu dọn bát đĩa, tôi không nghĩ là cậu cố ý làm cho ba mẹ tôi thấy, bởi vì, tay cậu bắt đầu làm việc này đều rất quen thuộc. Điều này tôi thật sự làm không được, tôi việc nhà cái gì cũng sẽ không làm. Bất quá, cậu cũng không hoàn toàn là người tốt, cậu luôn thích giễu cợt tôi —— cậu luôn cười tôi già. Tôi không phải là chỉ hơn cậu bốn tuổi thôi sao, như thế nào lại là ‘lão già” rồi? Mỗi lần cậu lấy tôi ra làm trò đùa tôi đều tìm cách trả thù, có đôi khi là khẩu chiến, có đôi khi lại xông vào đánh nhau, đa số đều là cách thứ hai, bởi vì, tôi căn bản không nói lại được cậu, hơn nữa, tôi phát hiện, cậu rất sợ nhột, cho nên, mỗi lần cậu nói cái gì làm cho tôi “bất mãn” tôi liền cù cậu, cậu chạy trốn khắp phòng, nhưng là vẫn không chịu xin tha. Tuy rằng cậu luôn đùa giỡn, nhưng là, một khi bắt đầu học tập, lại thật sự nghiêm túc. Giống như thời điểm nghỉ hè, rõ ràng đã muốn chịu không nổi, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục làm bài tập không đi ngủ. Mà hiện tại, sau khi khai giảng, mỗi môn đều có rất nhiều bài tập, mỗi lần nhìn cậu làm bài tập mà quên hết tất cả, ngay cả mồ hôi trên đầu cũng không lau đi, tôi cảm thấy có điểm đau lòng, có thể, là bởi vì thấy được chính mình năm đó. Tôi nghĩ, cho tới nay, tôi đều coi cậu như là em trai của mình, nhiều khi đều là cậu bé ngoan, nhưng ngẫu nhiên đùa giỡn lại phá hư hình tượng em trai tốt. Bình thường, lúc rảnh rỗi tôi sẽ nhắn tin với cậu, hỏi cậu đang làm gì, tôi cảm thấy được cuộc sống bây giờ của cậu như vậy thực buồn tẻ, có chút quan tâm của mọi người rồi còn cùng người khác nói chuyện phiếm một chút sẽ làm cậu thoải mái hơn.
Vào giữa tháng mười, cậu phải kiểm tra giữa kì. Quả nhiên, tối hôm đó cậu liền gửi tin nhắn cho tôi nói phải thi giữa kì, cậu nói cậu sắp phát điên rồi. Tôi nói với cậu, nếu tiếng Anh em có thể thi được 120 điểm chúng tôi sẽ đi chơi. Cậu hỏi tôi đi đâu chơi, tôi thẳng thắn nói cho cậu biết tôi còn chưa nghĩ ra, tôi hỏi cậu muốn đi đâu. Chính là, cuối cùng chúng tôi đều không có kết luận là đi đâu.
Tôi rất tin tưởng cậu có thể thi được 120 điểm, từ tháng tám đến giữa tháng mười này, cậu có bao nhiêu cố gắng, tôi đều thấy được, cho nên, cho dù hiện tại nhất thời không thể ở bên cậu, chính mình phụ đạo cho cậu, muốn đạt được 120 điểm hoặc là điểm còn cao hơn nhất định không thành vấn đề.
Cậu hiện tại cùng tôi năm đó giống nhau, hoặc là nói kì thi ở trường vẫn không thay đổi, luôn thích lấy Thứ bảy để thi. Hôm nay thi giữa kì xong, cậu vẫn đến nhà tôi như mọi khi. Nhưng là, cậu nói cậu không muốn học phụ đạo hôm nay, tôi cũng nghĩ cậu nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Cho nên, hôm nay chúng tôi không có học tập, nhưng là chúng tôi vẫn phải làm bộ dạng chăm chỉ học tập cho ba mẹ xem, cho nên chúng tôi ở trong phòng tùy tiện trò chuyện, nhưng vẫn đóng chặt cửa, điều hòa tỏa ra không khí lạnh, 16 độ, bởi vì chúng tôi hai người cùng nhau ngủ, cùng dùng chăn bông thật dày trên một giường, cho nên dù đã là giữa tháng mười, cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Tối hôm đó, chúng tôi cũng không nhiệt tình học tập, cho nên chúng tôi sớm đã tắm rửa sạch sẽ, tính đi ngủ sớm một chút, ngày hôm sau nên làm cái gì thì làm cái đó. Tôi vẫn giống như bình thường để Jaejoong tắm trước, cậu đang định đi tắm trước, chuông điện thoại của tôi vang lên, là Hyori gọi. Cô hẹn tôi đi xem phim, thẳng thắn mà nói, tôi không muốn đi, trước kia đã từng cùng cô đi xem phim ba lần, xem được một nửa tôi đều buồn ngủ, kết quả đi xem phim với cô cũng không khiến tôi vui vẻ. Nhưng mà tôi cũng không phải là cố ý, thật sự xem một hồi liền buồn ngủ. Huống hồ, cô hẹn tôi Thứ bảy đi xem, hiện tại mỗi Thứ bảy tôi đều cùng Jaejoong học phụ đạo, tôi nói thẳng với cô, không nghĩ tới, điều này làm cho Jaejoong lo lắng.
“Yunho.”
“Hử?”
“Có phải bởi vì giúp em học phụ đạo nên anh không thể đi chơi cùng bạn phải không?” Cậu thế nhưng lại lo lắng việc này.
“Không đâu.” Tôi cũng không nói với cậu kỳ thật chính mình cũng không phải thập phần muốn đi.
“Có phải là em thật sự gây trở ngại cho anh không?” Cậu giống như rất lo lắng. Tôi lại một lần nữa cảm thấy được cậu thật là cậu bé tốt.
“Anh đã nói không phải mà.” Tôi cố gắng an ủi cậu.
“Thật không?”
“Ừ, kỳ thật anh cũng không muốn đi.”
“Đi đâu vậy?”
“Xem phim.”
“À.” Nghe xong tôi nói chính mình cũng không muốn đi, cậu tựa hồ thở dài nhẹ nhõm, không chỉ có như vậy, còn giả vờ hắng giọng nói với tôi: “Jung Yunho. . . . . .”
“Gì vậy?” Tôi biết cậu bé hiền lành Kim Jaejoong đã biến mất, hiện tại chính là đại ma vương Kim Jaejoong.
“Vừa rồi. . . . . . Là bạn gái anh phải không?”
“Sao em biết?” Tôi có chút giật mình.
“. . . . . . Em. . . . . . Em đoán thôi. . . . . .” Nói xong, cậu cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, để lại tôi một mình trong phòng, không biết vì cái gì, tôi thực sự có cảm giác không biết phải làm sao.
Tối hôm đó, có thể tôi đi ngủ quá sớm, phá vỡ đồng hồ sinh học bình thường, nên có chút mất ngủ. Có điểm nhàm chán, tôi thử nhỏ giọng gọi cậu:
“Jaejoong?”
“Vâng?” Thì ra cậu cũng chưa ngủ.
“Em cũng chưa ngủ à?”
“Vâng, chắc là không quen ngủ sớm như vậy.” Thanh âm của chúng tôi đều khôi phục lại âm lượng nói chuyện bình thường.
“Ừ, anh cũng vậy.” Quả nhiên, không nên tùy tiện thay đổi thói quen, nói đến thói quen, tôi nhớ ra rồi, Jaejoong đêm nay chưa nói với tôi “Ngủ ngon”, bình thường trước khi đi ngủ tôi đều nhận được tin nhắn của cậu, “Đúng rồi, đêm nay em chưa chúc anh ngủ ngon.”
“Đang ngủ bên cạnh anh cũng phải nhắn tin cho anh sao?” Cậu nói cũng đúng, nhưng là rất kỳ quái, tôi chính là muốn cậu nhắn cho tôi, chẳng quan tâm chúng tôi đang ngủ cạnh nhau.
“Sao không được?”
“Đây không phải là trắng trợn đưa tiền cho nhà mạng sao?”
“Một tin thôi mà, gửi cho anh đi.” Tôi nghĩ, Jaejoong chắc sẽ đáp ứng tôi.
“Không nhắn.”
“Nhắn đi mà. . . . . . Jaejoong. . . . . .” Tôi làm nũng. . . . . . Tôi mè nheo. . . . . .
“Không nhắn.” Cậu lạnh lùng nói với tôi.
“Em không nhắn thì anh tự mình nhắn.” Nói xong tôi liền nằm sấp trên người cậu sờ soạng tìm điện thoại cậu đặt dưới gối.
“Không cho.” Cậu nhanh tay giữ tay tôi lại không cho tôi lấy điện thoại. Tôi bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhói, tôi chỉ muốn cậu nhắn cho tôi “Ngủ ngon” mà thôi.
“Anh bị điên à?” Cậu nói chuyện ngữ khí rất nặng, điều này đã kích thích tôi.
“Anh điên đấy, sao nào?!” Trong nháy mắt, tôi không biết lý trí của mình đã chạy đi đâu.
“Anh không phải có bạn gái sao?! Bảo bạn gái anh nhắn cho!”
Bạn gái. . . . . . Cậu nói bạn gái của tôi, nói đến, tôi hiện tại thường xuyên là hai ba ngày mới chủ động nhắn tin với cô một lần, bình thường đều là cô nhắn cho tôi trước, thẳng thắn mà nói, tôi nhắn tin với Jaejoong còn nhiều hơn nhắn tin với bạn gái. Ngẫm lại, tôi hình như chưa bao giờ nói với bạn gái “Ngủ ngon”, trừ bỏ thời gian đầu cùng cô hẹn hò. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Jaejoong không phải cũng có bạn gái sao, vậy sao cậu không nhắn cho bạn gái nói ngủ ngon, như vậy mỗi ngày buổi tối nhắn tin với tôi tính là gì. Tôi càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái. Cuối cùng vẫn là nói ra:
“Em không phải cũng có bạn gái sao, vậy sao mỗi tối vẫn nhắn tin cho anh!”
“Ai nói em có bạn gái?!” Cậu hình như rất kích động.
“Ba em!”
“Từ lâu đã không có!”
Không có? Hơn nữa, từ lâu đã không có? Trong lúc nhất thời, tôi không biết nói với cậu cái gì mới tốt, an ủi cậu? Có thể là cậu đưa ra đề nghị chia tay trước; khen ngợi cậu hiểu chuyện? Hiện tại không khí này rõ ràng không thích hợp để nói đùa. Kết quả, cứ như vậy chúng tôi ai cũng không nói nữa.
Tôi chỉ lẳng lặng nằm ở đó, tuy rằng ngủ không được, nhưng không hề động đậy, nhưng cậu lại quay đi, đưa lưng về phía tôi. Có thể, cậu nổi giận. Tôi có chút hối hận chính mình vừa rồi xúc động như vậy, nói ra những lời làm cho cậu không vui.
Đêm đó, tôi ngủ không sâu, luôn dễ dàng tỉnh lại.
Sáng ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cậu vẫn còn đang ngủ, giống như thời điểm tháng tám từng ngắm khuôn mặt khi ngủ của cậu, tôi lại lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu. Tôi tự hỏi, nên làm thế nào để xin lỗi cậu. Tôi còn chưa nghĩ ra, cậu đã từ từ mở mắt, tôi nghĩ muốn nhắm mắt lại, nhưng đã muộn. Chúng tôi tròn mắt nhìn nhau, cậu lập tức ngồi dậy.
“Mấy giờ rồi?” Cậu hỏi.
“Mới tám giờ, ngủ thêm chút nữa đi.” Tôi ngồi dậy nhìn vào điện thoại.
“Ừm.” Cậu một lần nữa nằm xuống, nhưng lại đưa lưng về phía tôi. Xem ra, cậu thật sự tức giận.
Chiều hôm đó, tôi giống như bình thường trở về trường học.
Đến tối, tôi lên giường đi ngủ, cậu vẫn không tìm tôi. Tôi quyết định nhắn cho cậu trước.
【 Em ngủ chưa? 】 Tôi hỏi cậu.
【 Chưa, chuẩn bị ngủ. Anh thì sao? 】Cậu lập tức nhắn lại cho tôi, tôi cảm thấy tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống, nếu cậu còn giận, hẳn là không có khả năng nhanh như vậy trả lời tin nhắn của tôi.
【 Anh cũng chuẩn bị ngủ. 】
【 Ừ, ngủ ngon. 】Cậu nói với tôi ngủ ngon, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, thật tốt quá, quan hệ của chúng tôi vẫn tốt như từ trước đến giờ.
【 Khi nào có điểm thi nhớ nói cho anh biết. Ngủ ngon. 】 Phỏng chừng ngày mai hoặc là ngày mốt là cậu có thể biết điểm, tôi thật sự rất muốn cùng cậu ra ngoài chơi.
【 Anh cũng đừng quá hy vọng. Ngủ ngon. Đừng nhắn lại, mau ngủ đi. 】 Tuy rằng cậu nói tôi đừng hy vọng nhiều, nhưng là tôi cảm thấy được cậu nhất định có thể.
Một đêm này, tôi ngủ rất ngon, còn giống như nằm mơ. Ngày hôm sau tỉnh lại, cũng không nhớ nổi mình đã mơ cái gì, nhưng là tâm tình tốt lắm, chắc phải là một giấc mơ đẹp.
.
.
.